Huấn luyện
Giảm thiểu rủi ro cho bản thân
Bùi
Thái Giang dịch
Greg Hamerton bay từ 1992 và đã bay với trên 100 vòm dù khác nhau.
Greg thích bay những cái dù lái nhạy và nhanh nhưng đánh giá cao
tính ổn định thụ động vì thích chụp ảnh và ngủ gà ngủ gật
(snoozing) trong khi bay.
"Giữ một khoảng an toàn đủ tốt" đó là câu mà người huấn luyện
viên thường khuyên. Cực kỳ tốt, nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Làm
thế nào ta có thể giảm thiểu rủi ro khi mà đã nhảy ra khỏi vách
núi với miếng vải bay lơ phơ trên đầu (cộng thêm một chút ít kim
khí nữa)?
Bay lượn tự do phải chịu nhiều loại rủi ro, bắt nguồn từ
nhiều khía cạnh khác nhau của môi trường. Bằng cách chỉ rõ đâu
là rủi ro lớn trong ngày ta có thể nỗ lực trong việc đề phòng
bằng cách tăng cận biên an toàn của mình lên trong mỗi một khía
cạnh khác. Ý tưởng là nhằm giảm thiểu số các yếu tố rủi ro mà
người phi công có thể gặp phải tại một thời điểm.
Để chủ động quản lý rủi ro của mình, ta phải tìm cách vô hiệu
hóa mối nguy hiểm cụ thể, tìm cách đạt được trạng thái 'đèn
xanh' trong mỗi ‘miếng bánh’ (xem hình dưới đây). Càng để cho
các mối đe dọa trườn gần tới người phi công ở trung tâm, thì
'đèn đỏ' báo động càng sáng hơn, và ta cần phải chú ý nhiều hơn
với các yếu tố khác. Khi có quá nhiều yếu tố tác động đến người
phi công với mức độ rủi ro cao, thì khả năng tai nạn xảy ra là
khó tránh khỏi, đó thực sự là sự thất bại hoàn toàn của công tác
quản lý rủi ro. Ta thường chỉ có thể để ý đến được một mối rủi
ro ở một thời điểm nào đó, nhưng khi có 2 hoặc 3 mối đe dọa cùng
đến một lúc thì mọi việc sẽ trở nên sôi sục. Bằng cách xem xét
đánh giá lần lượt từng yếu tố một, chúng ta hy vọng rằng có thể
đưa ra một số nhìn nhận về khả năng duy trì cận biên an toàn ở
mức đủ tốt.
THỜI TIẾT: Bất kể kinh nghiệm của ta là ở mức nào, thời tiết
bỗng nhiên xấu đi có thể 'loại ta khỏi vòng chiến’. đây là loại
rủi ro quan trọng nhất mà ta cần quản lý. Điều đầu tiên ta phải
làm là chủ động giảm thiểu rủi ro bằng cách theo dõi dự báo thời
tiết. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng ít ra là nó cũng cho ta biết
đôi chút về những gì có thể xảy ra. Dự báo thời tiết dự báo có
không khí lạnh (pha lạnh - cold front) tràn qua từ sáng sau đó
là gió đổi hướng 180 độ và mạnh đến 50km/h. Nếu một ngày bắt đầu
bằng gió nhẹ 15km/h, thì thực ra là ta đã nghe thấy tiếng chuông
báo động vang lên rồi. Thời tiết càng thay đổi nhiều thì rủi ro
càng cao, bởi vì dự báo và sự xét đoán tại chỗ của chính chúng
ta thường kém chính xác. Đúng thế, vậy thì khi ta ở trên đỉnh
đồi, hãy cắm ống gió lên. Nếu nó thay đổi hướng từ trái qua
phải, gió đang thay đổi và làm tăng rủi ro có turbulence. Nếu
gió cơn giật từ 5km/h lên đến 30km/h, rủi ro của turbulence là
cao hơn so với gió đều ở 20km/h. Hãy quan sát hướng gió thổi
trung bình. Ống gió càng căng và thẳng thì càng có vấn đề với
tiến về phía trước khi ta muốn thoát khỏi tình huống bị thổi về
sau (blown back), do vậy rủi ro của ta là cao hơn nếu gió mạnh
và thổi thẳng. Nhưng nếu gió lệch về một phía thì rủi ro của
turbulence tăng lên, trong khi rủi ro bị thổi về sau giảm đi.
Vấn đề cuối cùng là sức gió là hết sức quan trọng – gió càng
mạnh, thì càng có ít rủi ro mà ta phải chịu vì mọi việc tồi tệ
xảy ra cực kỳ nhanh.
CÁNH DÙ: Chỉ tới khi ta đã hoàn thành khóa huấn luyện xử trí
tình huống trên không và biết rõ các giới hạn của vòm dù mình
đang bay, còn không thì hiện ta đang bay với vòm dù cao cấp hơn
và rủi ro hơn mức cần thiết, đặc biệt là khi đó là một vòm dù
mới hoặc khi ta nâng cấp lên một cấp dù mới. Cố gắng chọn một
cánh dù ta thấy thoải mái trong mọi lúc, không chỉ là trong điều
kiện thời tiết thuận lợi. phân cấp dù của DHV hay AFNOR chỉ mang
tính hướng dẫn, nhưng nó không cho ta biết thông tin về mức độ
thường xuyên mà cánh dù bị xẹp là thế nào. Mặc dù các nhà sản
xuất thường quảng cáo về tốc độ cao nhất của các cánh dù của
mình, nhưng tốc độ khả dụng của dù thường là thấp hơn và bị giảm
đi khi gặp turbulence, đặc biệt là với các mẫu dù có tính năng
cao. Tuy nhiên nếu ta leo lên đến điểm cất cánh, gió đều và
mạnh, hãy nhìn thật kỹ các cánh dù đang trên trời trước khi lôi
vòm dù cấp trung ổn định của mình ra bay. Các cánh dù dài và
mỏng cấp thi đấu có thể sử dụng tất cả tốc độ của chúng và có
thể bay ngay cả khi ta không thể. Tuy nhiên vào những ngày nhiều
turbulence, mức độ rủi ro của cánh dù của ta vẫn ở mức có thể
kiểm soát được. Cuối cùng, cần thường xuyên kiểm tra kiểm định
trang thiết bị và đưa đến nhà máy sản xuất kiểm tra hàng năm sẽ
giúp giữ mức độ rủi ro của cánh dù ở khu vực màu xanh.
ĐIỂM BAY: Ta hãy lấy ví dụ là giả sử tất cả 5 trong số các
yếu tố rủi ro của ta hiện nằm trong khu vực 'đèn đỏ’. Ta bị cảm
lạnh và đầu váng vất, ta mượn một cánh dù cấp thi đấu đã cũ để
đưa ra sử dụng lần đầu. Kèm theo đó là một bộ đai ngồi vải mỏng
cũ. Ta không có giầy, cũng không có mũ bảo hiểm. Ta không nghe
dự báo thời tiết, nhưng ai đó có nói về khả năng có gió trong
điều kiện Föhn (Föhn conditions -
http://www.rmets.org...inds.php#foehn). Gió mạnh, giật, và thổi
chéo cạnh ở điểm cất cánh. Liệu ta có thấy nổi gai ốc không?
Tốt, hãy nhìn điểm bay ngay trước mặt mình, và mọi thứ tồi tệ
đang rõ ràng chỉ chực sẵn để bổ vào bạn. Hãy coi là ta bay với
chỉ một nửa cánh dù, quá tệ, và đang bị quăng lung tung. Địa
hình núi đá sắc nhọn làm tăng thêm rủi ro của turbulence, và hạn
chế số các điểm hạ cánh khẩn cấp. Chỗ hạ cánh nhỏ có đường tiếp
cận hết sức khó cũng làm tăng thêm mức độ rủi ro. Nếu không nhìn
thấy có chỉ thị gió (mặt hồ, khói lửa, các cánh dù đang bay) thì
rủi ro của điểm bay là cực kỳ cao. Khi bay đường dài, ta đi đến
một điểm mới chừng 5 phút một, đòi hỏi ta phải phân tích liên
tục và hết sức chú ý. Một phi công khác đang bay phía trước ta
bay thẳng vào vách núi và có vẻ như ổn thỏa. Ta có nên làm theo
không? Hừm, hãy tự hỏi mình xem người phi công kia có phải là
loại dày dạn kinh nghiệm không. Nếu ta ít kinh nghiệm hơn (hoặc
không biết) thì chắc là ta ở vùng đèn đỏ khi bay quá gần như
vậy. Hãy tự đặt mình vào phần an toàn nhất trong không gian mà
ta vẫn có thể tiếp tục bay được chứ không phải là vào chỗ mà ta
có thể bốc lên nhanh nhất. Cách này hạ bớt rủi ro đi khi mà ta
đang trong quá trình tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng bay cần
thiết.
TRANG THIẾT BỊ: Hãy nghĩ đến bộ giáp sắt ngày xưa. Bất cứ cái
gì có thể nhét giữa ta và mặt đất sẽ giúp giảm mức độ rủi ro ở
đây, và phải thuận tiện dễ dàng như là lôi cái ví ra khỏi túi
quần. Hãy tự bảo vệ mình bằng mũ thợ lặn, giầy cao cổ có bọc mắt
cá, lớp mút xốp đệm lưng thật dầy (đặc biệt là phần gốc sống
lưng), bịt gối và khuỷu tay. Ta cũng có thể mang thêm túi khí
cho chắc. Chắc chắn là ta trông sẽ giống như bị bông. Nhưng mà
chắc là mọi người sẽ không phải nhìn ta lâu vì ta sẽ không lang
thang lâu quanh điểm cất cánh đúng không nào? Dù dự bị là hết
sức cần thiết, nhưng nó sẽ không giúp giảm bớt mức độ rủi ro chỉ
vì ta đã mua nó. Ta phải học cách sử dụng, kiểm tra toàn bộ hệ
thống dù dự bị một cách đều đặn. Mở dù một cách tình cờ cũng là
những thời điểm rủi ro. Thông tin cho biết là 50% số dù dự bị mà
tôi (tác giả) đã sử dụng trong khóa học gấp dù dự bị đều có vấn
đề trong lúc mở dù, thường là do dải dây có gắn ‘sộp’, thiết kế
đai ngồi không tiện dụng, hoặc sử dụng các dây chun ở nắp không
đúng cách. Lỗi gấp dù thì ít phổ biến hơn, nhưng nó cũng cho
thấy là cần phải hiểu rõ hệ thống dù dự bị trước khi nó có thể
làm việc cho ta chứ không chống lại ta. Giữ liên lạc với những
người khác bằng bộ đàm hay điện thoại di động sẽ có ích rất
nhiều vì ta có thể chia sẻ thông tin và tìm cứu. Cuối cùng, một
bộ GPS là vật hết sức hữu ích đối với bay XC, nó luôn cập nhật
thông tin về tốc độ bay giúp giảm bớt mức độ rủi ro bị thổi về
sau rặng núi trong điều kiện gió mà ta không nắm bắt được.
KHẢ NĂNG: Một số phi công là bẩm sinh, một số khác phải học
một cách khó nhọc. Tiếc là, bản chất tự nhiên của con người cho
là ta là những người thuộc lứa lớp hàng đầu cho đến khi ta phạm
phải sai lầm. Có cách dễ dàng để vượt qua vấn đề này. Ngay cả
khi ta có khả năng thiên bẩm bay lượn như chim thì cũng nên theo
cách mà mọi người khác đang học, và đơn giản là ta có thể làm
được điều đó tốt hơn:D. Bay nhào lượn tốt nhất nên bắt đầu bằng
một lớp học kỹ năng xử lý tình huống trên không, và sau đó ta có
thể phát triển năng lực của mình qua việc liên tục thực hành -
ngày càng cao hơn. Sự hiểu biết và cảm nhận của ta được tích lũy
cùng với cánh dù là hết sức quý giá. Có một cách nhanh chóng để
nâng cao trình độ của mình đó là mang dù ra ngoài cánh đồng hoặc
điểm bay dễ để tập các động tác điều khiển vòm dù. Cất cánh một
cách ‘prồ’ là điều tuyệt diệu cho công tác quản lý rủi ro. Đó là
bay khi ta muốn chứ không phải để cho cơn gió quyết định. Khi ta
đã bay lên, cần hết sức chú ý vị trí của mình so với những dù
khác.
Mức độ rủi ro chung của ta càng cao thì ta càng cần phải bay
cao so với mặt đất hoặc vùng ép (compression zones), hãy giữ vị
trí của mình ngang bằng với những dù khác. Khi ta mới làm quen
với dù lượn, khả năng nhận biết nguy hiểm là hết sức hạn chế,
chỉ có thể nhận ra là ta đang gặp rắc rối khi sự việc đã quá
muộn. Đây là một lý do khác là tại sao ta phải bay ở trước vách
núi, trước các phi công kinh nghiệm và người bay khóa đuôi (the
skydogs) người sẽ ‘bay ra phía sau’.
KIẾN THỨC: Quan trọng nhất là kinh nghiệm ta thu được từ số
giờ bay, cho nên nếu ta không phải là ‘thổ dân’ tại một điểm bay
đó, nghĩa là rủi ro của ta là cao, trừ khi ta đã có hàng trăm
giờ bay để dựa vào đó mà phán đoán. Trong những ngày không bay
lượn, hãy tìm mọi thứ mà lý thuyết có thể giúp nâng cao kiến
thức. Có nhiều sách tốt viết về bay dù lượn, thời tiết, và cấp
cứu. Có các trang web về bay dù lượn, diễn đàn thư điện tử và cả
những câu chuyện thời chiến tranh trong các quán ba cho phi công
cũng chứa đựng ít nhiều thông tin bổ ích. Các khóa học bay XC,
SIV và thi đấu sẽ bổ sung đầy đủ hơn vào bức tranh. Càng tham
gia nhiều thì kiến thức của ta càng tăng lên và do đó giúp giảm
thiểu rủi ro. Cũng cần nhớ là đến một lúc nào đó ta đôi khi đánh
giá quá cao kiến thức của mình – đó là một ‘căn bệnh’ của con
người. Đến một lúc nào đó ta sẽ ‘phạm sai lầm’.
GHÉP TẤT CẢ CÁC MẢNH VÀO VỚI NHAU: Ta vừa mua một cánh dù
mới, một cấp cao hơn vòm dù ta thường bay. Nghĩa là phần CÁNH DÙ
của ta là màu đỏ (cánh dù mới + mới chuyển cấp dù). Vậy ta làm
thế nào để giảm mức rủi ro của mình xuống? Chọn các yếu tố một
cách thận trọng và kỹ lưỡng - đến ĐIỂM BAY nào an toàn nhất để
bay vào ngày hôm đó, ít chấp nhận rủi ro về THỜI TIẾT hơn bình
thường, coi KHẢ NĂNG của ta là loại yếu kém hơn thực tế và chịu
khó bay ở mức đó, tìm hiểu càng nhiều càng tốt KIẾN THỨC về cánh
dù này, đánh giá của DHV, và điểm bay, đặt thêm một số trang
thiết bị giữa ta và mặt đất.
Tất cả đó là về việc đảm bảo có đủ số 'đèn xanh' khác trên
bảng điều khiển trong mọi lúc và như vậy ta có được một cận biên
an toàn.
Nguồn: http://eternitypress.co.za/freshair/risk.htm